THƠ Á NGHI
Saturday, July 13, 2013
VĂN
MỘT MÌNH
Từ ngày bà xã tui xách gói đi ngủ
riêng tới giờ …tôi cảm thấy mình thoải mái hơn. Chẵng
là vì, khi lớn tuổi lúc trở trời trở gió mình mẩy ê ẫm, xương cốt hết đau khớp
nầy, chạy qua khớp khác. Đêm ngủ chung giường với bà xã nhiều khi lấy tay đấm
chồ nầy, bóp chổ khác trên cơ thể mình, hoặc xoay trở lặn lộn cho đở mõi…Bà xã
tức mình càu nhàu “Cái ông nầy làm gì mà
rục rịch sáng đêm làm sao người ta ngủ được!”.Tránh lời rên rỉ của bà xã…tôi
cố gắng trân mình chịu đau hoặc trở mình nhè nhẹ. Nhưng làm sao khỏi nhúc nhích
đôi chút được…!Mặc dù tôi đã mua chiếc nệm theo quảng cáo: Ông
nhúc nhich–bà nằm yên. Bà xã của tôi vẫn phàn nàn vì sự
lăn trở của tôi.Tôi hơi quạu bởi vì mình cố gắng chịu đựng cái thân thể bất
tuân như ý rồi mà còn bị cằn nhằn hoài. Tôi nói: “Tại bà khó ngủ chứ đâu phải tại tôi…hồi nẫm đôi khi ngủ say sưa bà còn ngáy
khò kho.Tui có nói gì bà đâu? Vợ tôi nói: Hồi đó khác,bi giờ nầy khác…!Tôi chịu lép vế nằm làm thinh.
THƠ
Chùm
lục bát buồn
Tim
Tim yêu luôn mãi dại khờ
Có trăm dấu khổ ngu ngơ đường tình
Ngàn năm cũng một trái tim
Vổ trong lòng ngực bóng hình yêu say
Hồn
Hồn treo lơ lửng ngàn mây
Lang thang như gió những ngày heo mai
Hồn gieo tình lụy trần ai
Chở bao nhiêu đủ cho đầy ước mơ?
Xác
Chân theo những bước tình si
Ngu ngơ những giọt thầm thì yêu em
Dẫm lên dấu củ đường mòn
Cõi trăm năm đã bao lần khổ thân?
Tình
Tình treo lủng lẳng bóng say
Lang thang người vuột trong tay tình
hoài
Tim run, hồn lụy khôn nguôi
Người ngồi người khóc tình ai hởi người???
Subscribe to:
Posts (Atom)