MỘT MÌNH
Từ ngày bà xã tui xách gói đi ngủ
riêng tới giờ …tôi cảm thấy mình thoải mái hơn. Chẵng
là vì, khi lớn tuổi lúc trở trời trở gió mình mẩy ê ẫm, xương cốt hết đau khớp
nầy, chạy qua khớp khác. Đêm ngủ chung giường với bà xã nhiều khi lấy tay đấm
chồ nầy, bóp chổ khác trên cơ thể mình, hoặc xoay trở lặn lộn cho đở mõi…Bà xã
tức mình càu nhàu “Cái ông nầy làm gì mà
rục rịch sáng đêm làm sao người ta ngủ được!”.Tránh lời rên rỉ của bà xã…tôi
cố gắng trân mình chịu đau hoặc trở mình nhè nhẹ. Nhưng làm sao khỏi nhúc nhích
đôi chút được…!Mặc dù tôi đã mua chiếc nệm theo quảng cáo: Ông
nhúc nhich–bà nằm yên. Bà xã của tôi vẫn phàn nàn vì sự
lăn trở của tôi.Tôi hơi quạu bởi vì mình cố gắng chịu đựng cái thân thể bất
tuân như ý rồi mà còn bị cằn nhằn hoài. Tôi nói: “Tại bà khó ngủ chứ đâu phải tại tôi…hồi nẫm đôi khi ngủ say sưa bà còn ngáy
khò kho.Tui có nói gì bà đâu? Vợ tôi nói: Hồi đó khác,bi giờ nầy khác…!Tôi chịu lép vế nằm làm thinh.
Ban đêm vì không ngủ được tôi cứ ngồi
bật dậy đi tiểu…cái gì quá kỳ cục, cứ đi tiểu vừa xong vào giường nằm một chút
lại muốn mắc tiểu nữa….Bà xã cầu nhàu “Cứ leo lên, bước xuống giường và dội cầu
hoài làm sao ai mà ngủ cho được…!Đi khám bác sĩ đi.Coi chừng bị ung thư tuyến tiền
liệt đó.(Chuyện nầy khỏi lo vì tôi đi khám rồi…tại uống nước nhiều-khi ngủ
hỏng được thường là như vậy…).
Chưa
kể nhiều khi xem một cái phim hay, mình muốn coi cho hết, bã rên rỉ: Làm ơn tắt cái TV cho người ta ngủ...ngày
mai còn phải đi làm.Tôi cụt hứng tắt cái TV.
Còn nữa, tôi hay hứng tình với nàng
thơ. Khi một ý thơ nào đó hay hay hiện ra trong đầu, tôi bậc cái máy vi tính lên
và ngồi hằng giờ để làm thơ hoặc viết truyện… luôn thể đọc mail của bạn bè gởi
cho mình và trả lời, đôi lúc đọc nhiều bài thơ hoặc bài viết hay mình góp ý. Vợ
tôi lại than thở tiếp vì mấy tiếng cộc cạch của bàn phím khi tôi gỏ chữ.
Nhiều lúc bà xã tôi lại tò mò xem tôi làm cái gì
trên máy vi tính mà ngày nào cũng mở máy và ngồi ngâm rất lâu. Vợ tôi nghe câu chuyện
mấy lão niên cứ lên mạng chát chiếc với
mấy em “Cỏ Non” ở Việt Nam…lâu ngày đâm mê mệt và hẹn hò kiếm chuyện về bên đó
mà du dương.
Có một ông sau khi đi về Việt Nam nhiều
chuyến, khi trở lại Mỹ tuyên bố ly dị bà vợ tắm mẵm ở bên nầy. Dĩ nhiên của cải
do vợ chồng gầy dựng bấy lâu bị chia tứ tán. Con cái lớn khuyên cha, nhưng vì
quá mê “Cỏ Non” ở Việt Nam rồi nên nhất quyết không nghe ai hết. Chàng già về xứ
Việt làm đám cưới linh đình và bảo lảnh em sang Mỹ. Bà vợ mất một căn chung cư…
để ông chồng đem con vợ nhí sang hú hí. Buồn quá bà đâm ra điên điên bởi lẻ ông
chồng của bà rất hiền lành, sống mấy chục năm ông luôn là người chồng gương mẫu.Hai
vợ chồng mở tiệm Nail &Tóc, bà bận rộn với việc làm, ông tận tụy giúp bà từ
việc lớn đến việc nhỏ.Hai người chí thú lo làm ăn nên mua được một căn nhà và
sau đó là một dãy chung cư gồm 10 căn hộ.Suốt ngày ông cứ quanh quẩn ở tiệm
giúp bà điều hành công việc.Tối đến ông làm sổ sách. Bà rất thương yêu chồng và
tin chồng hết mực…nhưng ở đời ai đâu có ngờ! Người lù đù “Vát lu mà chạy” ít nói như ông chồng bà lại giở chứng hồi nào mà bà
không biết được.Chừng đổ bể ra sau mấy chuyến về thăm bà mẹ già của ỗng còn ở
Việt Nam…Ông đòi ly dị và chia của.Bà giử căn nhà và cái tiệm, còn ông thì giử
cái chung cư.Bà vô cùng đau khổ vì sự bất ngờ nầy nên đâm ra như người mất trí.
Bà tức khí vì mất ông chồng thương yêu rất mực của bà“ Đồ con “quỉ cái cướp chồng bà còn nhởn nhơ hưởng phần
mồ hôi nước mắt của bà…trước mắt bà!”.
Tôi không đồng tình với mấy việc
như vây.Vợ chồng tay dắt, tay níu con thơ với hai bàn tay trắng sang đây.Vợ chồng
xây dựng gia đình từ con số không.Tính từ thời gian bước đầu đến khi cơ ngơi
khá ổn định, con cái học hành đỗ đạt và có việc làm, đó là công lao lặng lôi thân cò của vợ chồng tôi trên đất
mới nầy.Với tôi…tôi rất trân quý những ân tình của vợ tôi đã khổ cực từ lúc đời
tôi đầy gian nan khi còn trong nước và đã góp tay khó nhọc cùng tôi từng năm
tháng xây dựng tổ ấm nơi xứ người nầy. Ai
mà lại vô cảm-vô tâm phụ rảy ân tình nầy.Tuy nhiên “Ớt nào là ớt không cay- vợ nào là vợ chẳng hay ghen chồng” Với sự nghi
ngờ và có thể cũng để đề phòng trước vì thấy tôi sao cứ tối ngày lên mạng hoài
nhiều lần vợ tôi nhìn vào khung màn ảnh máy vi tính phía sau lưng tôi để dò xét.Tôi
nghĩ chắc mẫm là bà xã tôi nghi ngờ tôi chát
chiếc với ai đó, có bao giờ bà xã
tôi tò mò để xem văn vẽ của tôi đâu!.Chưa bao giờ thơ văn của tôi lọt vào đôi mắt
của nàng…! Mặc tôi mơ mơ, màng màng những chuyện năm xửa năm xưa với nhiều hồi
tưởng qua những dòng thơ tình sướt mướt hay tưởng tượng một câu chuyện tình lâm ly nào
đó để kết thành văn vẻ đậm tình éo le–lâm ly hoặc đổ vỡ.Tôi đoan chắc vợ tôi chẳng
thèm ngó ngàng đến thơ văn của tôi cho dù có đem quyển thơ hay quyển văn của
tôi đặt trước mặt.Nhưng từ ngày bà xã tôi giao lưu với bạn bè trong trang Web
Trung Học Chợ Lách…tôi có bài vỡ tham gia.Bạn bè của vợ tôi đọc bài của tôi
không biết khen thiệt hay chỉ động viên…bà xã cũng dừng mắt đọc thơ văn của tôi cho biết sự tình….Cám ơn
trang Web vì tôi có một đọc giã bất đắc dĩ:VỢ TÔI!…!
Người ta thường nói: Sự thành công của người chồng luôn luôn có bóng dáng của người vợ hổ trợ.
Tôi nói trại ra: “Sự thành công của các
người cầm viết (Văn-Thơ-nhạc-kịch ) phía sau luôn luôn có bóng dáng của các người
vợ thông cảm và chịu đựng”. Trong một cuộc phỏng vấn, vợ của nhạc sĩ Anh Bằng
có nói: Ổng đi đâu thì đi và làm cái gì
thì làm…khi về nhà ổng là của tôi là được rồi…”.Riêng bà xã tôi thì nói: Ông làm cái gì thì làm…nếu lựng bựng gì đó với
ai… hể tôi biết được là tôi cho ông đi tàu suốt.Hồi trẻ mình rơi có người hứng
lấy còn bây giờ già khú đế rồi ai mà lượm…!Lời
phán hơi nặng ký như vậy…có ngán không quý bạn…? Tôi ngán lắm đó…cho nên néu lỡ
ăn vụn thì chùi miệng liền hà!
Từ lâu tôi có thói quen …khi đang say sưa với những dòng thơ hoặc lời văn
đang hiện ra trong đầu rồi gỏ những dòng chữ hiện ra trên màn ảnh mà bị ai đó dòm
ngó là tôi mất hứng và bị khựng lại…Một hôm không dằn được cơn bực bội .Tôi nói
với vợ tôi: “Từ nay tôi muốn bà để tôi
yên khi ngồi vào bàn máy vi tính làm việc nghe...! Bà xã giận bỏ đi một nước
và nói: Ừ tôi đi ngủ riêng…để ông thanh
thơi muốn làm gì thì làm…! Và vợ tôi thu dọn ra phòng riêng từ hôm đó.
Chúng tôi ngủ cách ly nhưng sinh hoạt
gia đình cũng đều hòa. Mấy đứa con biết lý do má tụi nó ra riêng không phải vì
chúng tôi giận hờn nhau mà vì lý do tôi lớn tuổi khó ngủ cứ cựa quậy lung tung
làm má tụi nó ngủ hỏng được…!
Mấy
ngày đầu ngủ một mình, tôi thấy thiếu thiếu hơi hướm ba xã…vì mấy chục năm ngủ
chung giường với nhau rồi chớ bộ …!“Thia thia quen chậu-Vợ
chồng quen hơi” mà. Nhiều đêm giật mình mở mắt nhìn bên cạnh, thiếu bà xã
cũng thấy lạnh lẻo cõi lòng “Ghe lui còn
để dấu dằm-Người thương đi vắng dấu nằm còn đây”.
Mấy lúc sau nầy bà xã tôi hay đi chùa
nghe các thầy thuyết pháp. Hồi trước ăn chay một tháng 4 ngày…dần dà ăn gần suốt
tháng. Bà xã tôi khoe:Từ ngày ăn chay đến
giờ thấy trong người được khoẻ hơn: đường, mỡ, trong máu giãm, ấp xuất huyết
giãm.Thế là vợ tôi gần như trường chay. Phòng của vợ tôi gần như là tịnh thất…
Vợ tôi ăn chay, đọc kinh, đi chùa và ngủ chay. Dỉ
nhiên tôi cũng đành ngủ chay dài
dài…!Tôi tập ăn chay để giãm nhiệt cơ thể cũng chưa đến nỗi xò của tôi…hơi ngặt chứ bộ…!Nhưng lâu dần
cũng quen!
Một mình trong căn phòng rộng, trên
chiếc giường King-size(Giường lớn dành cho vợ chồng ngủ chung) tôi thoải mái tự
tung tự tác: Đấm
lưng, đấm
bóp chân tay thả ga, đôi lúc ngồi lên nhấm mắt tọa thiền hoặc uốn éo cho phẻ
gân cốt ...không sợ ai rầy rà. Nhiều phim hay cứ thoải mái xem cho tới hết…Bật
máy vi tính cộc cạch thỏa thích để làm thơ tình, viết truyện yêu đương… Khi ngồi
vào bàn cầu ...đọc báo, đọc thơ cũng không ai hối thúc.(Cái thú đọc mọi văn tự
mà tôi vớ được khi vào nhà vệ sinh là một thói quen của tôi khó mà bỏ được). Kể ra Một Mình đâu phải cô đơn...!
Huỳnh Tâm Hoài
Cali đầu năm dương lịch 2014
No comments:
Post a Comment